Nàng và hắn yêu nhau khi cả hai vừa mới “chân ướt chân ráo” bước vào đại học. Ngót nghét cũng đã 7 năm trôi qua, nàng và hắn có với nhau biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp, bao nhiêu lần thề hẹn sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.
Nàng và hắn vừa cùng trường, cùng quê lại học cùng ngành, cùng lớp. Bởi thế từ những năm tháng sinh viên họ đã hiểu rõ về nhau và yêu nhau tha thiết. Rồi cái thuở mộng mơ ấy cũng trôi qua khi cả hai đều tốt nghiệp và rong ruổi kiếm tìm cho mình một công việc đúng chuyên ngành đào tạo. Ban đầu nàng và hắn cùng xin vào làm điều dưỡng cho một phòng khám tư. Với mức lương ít ỏi lại sống nơi thành phố phồn hoa hắn bàn với nàng về sống chung cho đỡ tốn kém. Nghĩ yêu nhau đã lâu, cũng đã đi quá giới hạn nhiều lần, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối. Nàng đồng ý không chút đắn đo: “Kiểu gì trước sau hai đứa chẳng là vợ chồng”.
Kể từ ngày sống chung, nàng và hắn lại thấy hợp nhau và yêu nhau nhiều hơn. Cứ sáng sáng hắn lại đèo nàng đi làm, chiều chiều hắn lại đèo nàng về, tối tối hai người lại nô đùa trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng trọ chật hẹp. Không mấy dư giả, cũng chẳng lấy gì làm sang nhưng cơ bản cả nàng và hắn đều cảm thấy ấm áp, hạnh phúc. Gia đình hai bên đều biết chuyện họ yêu nhau và sẵn sàng đồng ý tổ chức đám cưới cho hai người khi họ muốn.
Ảnh minh họa
7 năm cho một cuộc tình cũng đã đủ dài để hai người tổ chức đám cưới hợp thức hóa mối quan hệ vợ chồng. Ngày cưới đã định sẵn, việc của nàng và hắn là đi làm kiếm tiền rồi tiết kiệm để lo đám cưới, được nhiêu phần thì được còn nhiêu phần bố mẹ hai bên hứa hẹn sẽ lo nốt cho.
Trong khi cũng lo làm làm ăn ăn bình thường như bao người khác thì nàng và hắn nhận được tin vui là bên phía bệnh viện lớn nơi cậu nàng làm việc đang thiếu điều 1 điều dưỡng viên. Cậu nàng bảo sẽ xin cho nàng vào làm, ở đó sẽ có môi trường làm việc chuyên nghiệp, mức lương, chế độ và tính ổn định cao hơn nhiều so với phòng khám tư nơi nàng đang làm. Nàng vui mừng khôn xiết, nhưng thay vì nàng vào làm, nàng lại nhường cho hắn. Nàng nghĩ hắn là chồng nàng, là đàn ông con trai, cần ổn định công việc trước vợ. Phần để hắn khỏi mặc cảm, phần nàng tin chắc chắn cơ hội sẽ đến với nàng không lâu nữa. Bởi thế nàng đem chuyện bàn với gia đình, với cậu nàng để sắp xếp xin cho hắn vào làm ở bệnh viện trước, rồi sau đó nàng sẽ tính sau. Mọi người bên phía gia đình nàng cũng đều tin tưởng con rể tương lai nên cũng không lưỡng lự mà so đo tính toán thiệt hơn làm gì. Thế là ai cũng đồng ý để xin cho hắn trước.
Hắn sung sướng hơn bắt được vàng, cảm ơn nàng rối rít, hứa suốt đời nàng sẽ tốt với nàng. Nhưng đời không như là mơ, chẳng ai đoán trước được chữ ngờ. Kể từ khi bước chân vào làm ở bệnh viện hắn thay đổi hẳn. Lúc nào hắn cũng so sánh về nơi làm việc của nàng và hắn, rằng“chỗ em làm cũng chỉ là phòng khám tư thôi, có gì đâu”, rằng “ở bệnh viện nó khác, em không hiểu được đâu”... Đôi khi những câu nói của hắn khiến nàng bị tổn thương nhưng vì yêu hắn nàng không để bụng mà sẵn sàng bỏ qua tất cả, chỉ chăm chăm lo cho tổ ấm của mình.
Thế nhưng dường như nàng càng cố gắng vun vén thì hắn lại càng tỏ ra hời hợt và lạnh nhạt. Và rồi hắn phải lòng một cô gái khác làm chung trong bệnh việc. Cô ấy trẻ đẹp và công việc ngon lành hơn nàng. Hắn loay hoay tìm cách, hết đi sớm về muộn rồi qua đêm nơi khác để làm cho nàng chán, mong nàng sẽ nói lời chia tay hắn trước. Đến khi ấy hắn sẽ cho cả thiên hạ biết là nàng bỏ hắn nên hắn mới yêu người khác chứ hắn không hề phản bội. Nhưng không, nàng giỏi nhẫn nhịn và chịu đựng hơn nhiều so với hắn nghĩ. Hắn điên tiết chửi thầm nàng “lì lợm”, “bám hắn dai như đỉa đói”…, Hắn bây giờ coi nàng như món đồ đã cũ kĩ cần phải thanh lí gấp.
Vừa hay lúc ấy cậu nàng chuyển về Bắc công tác, hắn mừng như mở cờ trong bụng vì giờ hắn không còn sợ ảnh hưởng đến công việc nữa rồi. Nàng không chia tay hắn vậy để hắn rũ bỏ nàng, cỡ như nàng “cứ phải nói toẹt vào mặt mới tỉnh ra được”, hắn thầm nghĩ.
Nàng không thể ngờ rằng cũng có lúc rồi câu nói vô tình bạc nghĩa ấy lại thốt ra từ miệng của hắn – người mà nàng yêu thương hơn bản thân mình: “Chúng mình chia tay đi, anh đã có người khác. Lỗi không phải do anh, cũng không phải do em, lỗi là ở tình yêu em ạ”. Nàng không tin nổi những gì mà mình vừa nghe thấy, nàng câm lặng không nói nên lời chỉ đứng trân trân nhìn hắn, thấy thế hắn tiếp lời: “Anh sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ để em khỏi chướng tai gai mắt. Cảm ơn em vì tất cả, rồi sẽ có người tốt hơn anh yêu em”. Nói vừa dứt lời, không đợi xem nàng có phản ứng gì không hắn nhanh chóng rời khỏi căn phòng mà hai người từng có những ngày tháng hạnh phúc, rồi bốc hơi mất hút từ đó.
Chỉ còn một mình, nàng ôm nỗi đau bị phản bội. Giờ nàng phải làm sao khi không có một lẽ sống nào nữa soi đường? Cùng một lúc hắn lấy đi tất cả của nàng: thanh xuân, sự nghiệp, tình yêu. Thử hỏi nỗi đau này đến bao giờ mới nguôi ngoai? Không ngờ đời lại có lúc bạc với nàng như thế. Nàng hối hận vô cùng nhưng đã muộn quá mất rồi…
Theo Nguyễn Lam (aFamily.vn/Trí thức trẻ)
ConversionConversion EmoticonEmoticon