Trong những cuộc tán gẫu với bạn bè, đồng nghiệp, họ luôn chỉ cho nhau cách kiểm soát các mối quan hệ của chồng, những dấu hiệu chứng tỏ chồng đang có những mối quan tâm ngoài gia đình…Tôi luôn luôn chỉ lắng nghe mà không hề có ý kiến. Bởi đơn giản, tôi tin chồng tôi tuyệt đối. Anh ấy chẳng có ham mê gì đặc biệt, cũng không vắng nhà ban đêm hay đi công tác ở đâu. Nếu có tiệc tùng gặp mặt với ai anh cũng rủ tôi đi cùng, có hôm tôi đi, có hôm tôi từ chối vì muốn anh có thể thoải mái với bạn bè.
Cô bạn thân của tôi bảo tôi cả tin đến mức khờ dại, bởi theo như cô ấy nói 100 người đàn ông thì đến 99 người có quan hệ ngoài luồng. Nặng thì bồ bịch ruồng rẫy vợ con, nhẹ thì lăng nhăng tán tỉnh qua đường, không có ai hoàn toàn “trong sạch”, chẳng qua là do chưa đến thời điểm hoặc chưa có cơ hội để “phạm tội” mà thôi. Và để chứng minh rằng mình nói không hề sai, cô ấy đã đề nghị tôi dùng một phép thử. Thử xem chồng mình có tính trăng hoa không là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng những lời nói của bạn tôi khiến tôi dao động.
Tôi mua một sim rác, nhắn tin vào điện thoại chồng tôi làm quen. Tin nhắn tôi viết rằng tôi chưa có gia đình và biết anh đã có vợ, nhưng tôi rất có cảm tình với anh. Vài tin nhắn đầu anh có vẻ tỏ ra không quan tâm, nhưng dần dần tôi nhắn tin nào anh đều trả lời ngay tắp lự. Anh cố hỏi người nhắn tin là ai, gặp nhau ở đâu. Những tin nhắn qua lại ngày một nhiều, nhưng tôi chỉ nhắn tin vào giờ hành chính, còn về nhà tôi tháo sim ra. Sáng hôm sau tôi lắp sim vào thì tin nhắn đổ dồn, trong đó anh nhắn tin và hỏi tôi sao không trả lời. Có một vài tin nhắn anh nói rằng anh không ngủ được và muốn có người trò chuyện. Có một lần vào sắp bữa cơm, tôi lén gửi một tin nhắn vào máy anh rằng “em đang gặp sự cố ở đường X, anh có thể đến giúp em được không?”. Và ngay lập tức anh bảo mẹ con tôi ăn cơm trước, anh có chuyện đột xuất phải ra ngoài. Thông thường chẳng bao giờ tôi hỏi anh đi đâu, có việc gì, nhưng hôm ấy tôi cực kì thất vọng, miệng đắng chát không nuốt nổi cơm, và nước mắt cứ thế trào ra.
Anh về nhà vẫn tỏ ra bình thường, chỉ là đôi lúc tôi thấy anh hí hoáy vụng trộm nhắn tin rồi sốt ruột chờ tin nhắn. Tôi rất sợ điều đó, tôi sợ bằng cách này có thể chính tôi sẽ gieo vào đầu anh ý nghĩ ngoại tình. Tôi muốn dừng lại mà không cần biết cái kết ra sao. Nhưng bạn tôi, cô ấy nói muốn hiểu chân tướng chồng mình thì không nên bỏ cuộc. Biết để đừng đặt hết niềm tin vào đàn ông kẻo rồi một khi bị phản bội lại không gượng dậy nổi.
Trong tin nhắn gửi đến người phụ nữ anh chưa hề biết mặt, anh luôn nói rằng mong muốn được gặp, được trò chuyện tâm tình thực sự chứ không phải bằng chiếc điện thoại vô hồn. Một chiều, trước khi về nhà tôi nhắn: “ Hôm nay là sinh nhật em. Em chỉ có một mình, nhưng nếu gặp anh thì vui biết mấy, hay mình nhau ở quán cà phê X. nhé, em sẽ mặc chiếc váy màu đỏ”. Và tối hôm ấy anh bảo tôi rằng anh có cuộc gặp chia tay một đồng nghiệp nên không ăn cơm nhà, anh ăn mặc chỉnh tề rồi phóng xe đi.
Tôi chọn một góc khuất của quán, ngồi nhìn người đàn ông của đời tôi đang sốt ruột nhìn đồng hồ. Trên bàn anh là một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi nhớ đến những ngày xa xưa, thuở chúng tôi còn hẹn hò. Cuộc hẹn nào anh cũng đến sớm hơn tôi và luôn luôn mang theo những đóa hồng. Đã lâu lắm rồi anh không còn mua hoa tặng tôi, tôi cũng không quan trọng lắm. Là vợ chồng rồi bao nhiêu thứ phải lo, hoa hoét màu mè làm chi cho tốn kém. Nhưng hôm nay tôi thấy anh mua hoa cho một người phụ nữ khác khiến lòng tôi tan hoang. Tôi muốn đến bên cạnh anh, muốn khóc to trước mặt anh, đập nát bó hoa trên bàn, nhưng tôi không làm được. Tôi trở về nhà, niềm tin như vỡ vụn rơi lả tả trên đường.
Có phải là tôi đã sai không? Tôi sai thật rồi. Đáng lẽ ra tôi không nên làm thế, không nên thử chồng. Đáng lẽ tôi cứ bình yên mà sống, mà tin tưởng rằng chồng mình chẳng hề tơ tưởng tới một ai ngoài vợ con. Nhưng tôi đã làm điều ngu ngốc đó, để rồi nhận ra rằng chồng tôi chỉ cần một vài tin nhắn đong đưa, đôi dòng tỉ tê tâm sự là đã sẵn sàng lao ra khỏi nhà lúc giữa đêm, sẵn sàng bỏ mặc vợ con bên mâm cơm dọn sẵn để ôm hoa đến sinh nhật một người chưa hề biết mặt. Tôi đã làm điều ngu ngốc đó để rồi tự giết chết niềm tin trong tôi, tự thất vọng tột cùng về người chồng tôi hết mực tin yêu, chủng thủy.
Chồng tôi có lẽ vẫn tỏ ra bình thường như xưa nay vẫn thế, nhưng tôi biết anh không còn bình thường, và lòng tôi kể từ đó đã không ngừng dậy sóng. Tôi đã ném cái sim ấy ngay khi ra khỏi quán cà phê, tôi sợ những tin nhắn cứ dồn dập đến thể hiện những trông mong lo lắng của chồng tôi. Tôi sợ…Và tôi biết tôi đã không còn có thể tin và yêu chồng tôi như tôi đã từng. Đàn ông, ai cũng thế cả, chỉ cần có cơ hội là sẵn sàng “phạm tội”, có đúng là như vậy không?
Mi Mi
ConversionConversion EmoticonEmoticon